Tại sao ta cứ chọn người làm mình tổn thươngg…

Có bao giờ bạn nhìn lại những người mình từng yêu và nhận ra, họ đều có một điểm chung nào đó. Không hẳn giống nhau, nhưng đều khiến bạn tổn thương theo cùng một cách. Người thì lạnh lùng, người thì hời hợt, người thì nửa thương nửa bỏ, còn bạn lại là người cứ ở lại, cứ tin, cứ hy vọng rồi lại đau. Bạn tự hỏi, tại sao mình cứ chọn những người như thế, dù biết họ sẽ làm mình buồn?

Có lẽ điều khiến ta đau nhất không phải là bị tổn thương,
mà là nhận ra mình đã tự chọn lấy vết thương ấy!

Thật ra, có đôi khi ta không chọn người làm mình tổn thương, mà ta chọn sự quen thuộc. Ta chọn những điều khiến ta thấy giống như đã từng. Bởi con người, một cách kỳ lạ, luôn có xu hướng quay lại với những thứ khiến mình cảm thấy an toàn dù là trong đau khổ. Nếu bạn từng lớn lên trong những mối quan hệ mà yêu thương luôn đi kèm với tổn thương, bạn sẽ vô thức tin rằng đó là tình yêu.

Ta quen với việc phải cố gắng để được yêu, phải nỗ lực để giữ một ai đó. Ta quen với việc tình yêu luôn có điều kiện, phải ngoan, phải giỏi, phải chịu đựng, phải hy sinh. Và thế là khi gặp một người khiến ta phải chạy theo, phải lo sợ, phải không ngừng chứng minh giá trị của mình, ta lại tưởng rằng đó chính là thật lòng.

Ta nhầm lẫn giữa khao khát và yêu thương. Giữa việc muốn được công nhận và việc được yêu đúng nghĩa. Ta thấy người kia lạnh nhạt, xa cách, và ta nghĩ nếu họ chịu mở lòng với mình, nghĩa là mình đủ đặc biệt. Ta lao vào cuộc chiến chứng minh bản thân xứng đáng với họ, quên mất rằng yêu không phải là thi đấu. Và rồi, ta càng cố, càng tổn thương.

Có người từng nói, ta không yêu người ta chọn, mà ta chọn người khiến ta nhớ về điều ta chưa chữa lành. Có lẽ đúng vậy. Ta chọn người giống người cũ, không phải vì họ tốt, mà vì ta chưa vượt qua được chính mình. Ta chọn người hời hợt vì ta quen với việc phải xin lấy tình cảm. Ta chọn người im lặng vì ta từng học cách chịu đựng. Ta chọn người nửa vời vì ta sợ rằng yêu trọn vẹn sẽ lại đau.

Và cứ thế, ta lặp lại cùng một kiểu kết thúc, cùng một nỗi đau, chỉ với những gương mặt khác nhau.

Càng lớn, ta càng nhận ra tổn thương không đến từ người kia, mà từ chính việc ta ở lại dù đã thấy rõ mọi dấu hiệu rạn nứt. Ta biết họ không đủ quan tâm, nhưng vẫn tìm lý do để tha thứ. Ta biết họ không xem ta là ưu tiên, nhưng vẫn tự an ủi rằng chắc họ bận. Ta biết mình đang mệt, nhưng vẫn cố vì sợ buông tay nghĩa là thừa nhận mình đã thất bại trong tình yêu.

Ta chọn người làm mình tổn thương vì ta sợ cô đơn. Cô đơn đôi khi còn đáng sợ hơn cả bị tổn thương. Ít nhất khi có ai đó, ta còn cảm thấy mình đang tồn tại, dù là trong nỗi đau. Ta sợ khoảng trống sau khi rời đi, sợ cảm giác không còn ai để nhắn tin, không còn ai để đợi. Thế là ta chấp nhận ở lại, chấp nhận ít hơn điều mình xứng đáng, chỉ để giữ lại chút hơi ấm mờ nhạt.

Nhưng yêu thương kiểu đó chỉ khiến ta hao mòn dần. Một ngày nào đó, ta soi gương và không còn nhận ra mình nữa. Ánh mắt từng rực rỡ giờ chỉ còn lặng lẽ, tim từng nồng nhiệt giờ chỉ còn mệt mỏi. Và rồi ta trách họ đã khiến ta như thế, mà quên mất, chính ta là người chọn ở lại trong cuộc chiến đã thua ngay từ đầu.

Tổn thương trong tình yêu không phải điều xấu. Nó dạy ta cách nhận biết giới hạn, cách hiểu bản thân. Nhưng lặp lại tổn thương, đó là cách ta tự làm đau mình.

Có lẽ vì sâu trong lòng, ta vẫn tin rằng mình không xứng đáng với một tình yêu nhẹ nhàng. Ta nghĩ yêu phải khổ, phải khó, phải có nước mắt mới thật. Ta nghĩ người khiến mình đau chính là người mình yêu sâu nhất. Nhưng sự thật là, yêu mà khiến ta mất đi chính mình thì không còn là yêu nữa. Đó là sự lệ thuộc.

Ta nói mình cần tình yêu, nhưng thật ra, ta chỉ cần cảm giác được yêu. Và khi ai đó cho ta dù chỉ chút quan tâm, ta đã sẵn sàng trao đi cả lòng tin. Ta nhắm mắt bước vào, dù biết phía trước có thể là vực sâu. Có người hỏi, tại sao cứ chọn sai người? Có lẽ vì ta vẫn đang chọn bằng trái tim đầy vết xước, chứ không phải bằng lý trí đã lành.

Một trái tim chưa được chữa lành luôn bị thu hút bởi những điều khiến nó quen thuộc. Và vì thế, ta lặp lại chu kỳ, yêu, tổn thương, cố quên, rồi lại yêu một người giống thế. Ta nghĩ đó là định mệnh, là duyên, nhưng thật ra, đó chỉ là vòng lặp chưa được kết thúc.

Rồi một ngày, ta sẽ nhận ra, yêu thương không nhất thiết phải khiến ta đau. Người thật sự dành cho ta không khiến ta thấy bất an, không khiến ta phải đoán. Họ không làm ta hoang mang giữa họ có thương mình không, họ đang nghĩ gì. Bởi yêu đúng nghĩa là sự an yên, không phải sự lo sợ. Là ánh mắt khiến ta thấy bình tâm, không phải giọng nói khiến ta khóc trong đêm.

Nhưng để nhận ra điều đó, ta phải học cách buông bỏ những người khiến ta tổn thương, dù ta từng yêu họ đến thế nào. Phải chấp nhận rằng không phải cứ thương nhiều là sẽ được đáp lại. Có người đến để dạy ta yêu, không phải để ở lại. Có người khiến ta đau, nhưng cũng nhờ họ mà ta biết thế nào là yêu sai cách.

Có thể ta từng nghĩ, nếu mình tốt hơn, họ sẽ khác. Nhưng tình yêu không hoạt động theo cách đó. Người muốn đi, ta giữ cũng chẳng được. Người không xem ta là duy nhất, ta cố bao nhiêu cũng vô ích. Đừng cố cứu một mối quan hệ chỉ còn một người níu. Đừng tự hạ thấp bản thân để giữ lấy điều đã không còn thuộc về mình.

Tình yêu thật sự không khiến ta thấy bất an. Nó không bắt ta phải đánh đổi sự bình yên của mình để đổi lấy vài khoảnh khắc ấm áp. Nó không khiến ta thức trắng đêm suy nghĩ mình có làm gì sai không, mình có đủ tốt không. Người đúng sẽ không khiến ta phải hỏi những câu đó.

Có thể ta sẽ mất nhiều năm để học cách dừng lại trước những người khiến ta tổn thương. Nhưng đó là bài học quan trọng nhất, học cách chọn bản thân thay vì chọn tình yêu. Không phải ai khiến tim ta đập nhanh đều đáng để giữ, và không phải ai khiến ta đau cũng xứng đáng để ta tha thứ mãi mãi.

Đôi khi, yêu đúng người không quan trọng bằng việc yêu đúng cách. Và yêu đúng cách, trước hết là không làm tổn thương chính mình.

Ta thường nghĩ tình yêu phải rực rỡ, phải mãnh liệt, phải khiến ta quên cả thế giới. Nhưng rồi ta sẽ hiểu, tình yêu bền nhất lại là thứ bình thường nhất. Là người khiến ta thấy bình yên khi im lặng, là bàn tay nắm mà không cần lo sẽ buông, là ánh mắt nhìn mà không cần nói gì thêm.

Khi ta thôi chọn những người khiến mình tổn thương, ta đang mở cửa cho người thật lòng bước vào. Người ấy có thể không khiến tim ta loạn nhịp, nhưng sẽ khiến lòng ta yên. Họ không đến để cứu ta, mà để cùng ta chữa lành. Họ không đến để bù đắp quá khứ, mà để cùng ta viết tiếp hiện tại.

Và đến lúc ấy, ta sẽ hiểu, tất cả những lần chọn sai trước đây không phải là lãng phí. Chúng là cách cuộc đời dạy ta nhận ra điều mình thật sự cần. Làm sao ta biết thế nào là an yên nếu chưa từng bất an? Làm sao ta biết thế nào là được yêu đúng cách nếu chưa từng yêu sai?

Nên nếu hôm nay bạn vẫn đang đau vì một người, đừng vội trách bản thân. Đau là một phần của hành trình trưởng thành. Quan trọng là đừng dừng lại ở nỗi đau đó. Hãy hỏi mình, tại sao ta lại chọn người này? Họ có thật sự xứng đáng không? Khi có đủ can đảm để đặt câu hỏi ấy, bạn đã bắt đầu bước ra khỏi vòng lặp.

Rồi bạn sẽ gặp một người không khiến bạn phải chạy theo, không khiến bạn phải đoán lòng họ, không khiến bạn cảm thấy mình nhỏ bé. Họ sẽ đến nhẹ nhàng, không ồn ào, không hứa hẹn, chỉ đơn giản là ở lại. Và khi ấy, bạn sẽ không còn chọn người làm mình tổn thương nữa, vì bạn đã học cách chọn người khiến mình bình yên.

✒️ Du Sinh

Share