Tối qua, tớ tăng ca. Công việc kéo dài hơn thường lệ, khiến bước chân rời khỏi công ty cũng chậm chạp hơn. Khi những dòng code cuối cùng vừa gõ xong, thì bầu trời cũng bắt đầu nổi giận. Thành phố lại đổ mưa! Một cơn mưa không hẹn mà đến, ào ạt, vội vàng… như thể trời cũng mệt mỏi sau một ngày dài.

Tớ vẫn còn ở văn phòng khi những tiếng sấm đầu tiên vang lên. Bầu trời tối sầm, rồi mưa trút xuống như ai đó vừa bật khóc sau nhiều ngày kìm nén.
Tớ thở dài, mỉm cười bất lực:
“Sao lại mưa đúng lúc tớ chuẩn bị về chứ?”
Đứng dưới mái hiên nhỏ, nhìn mưa như màn nước bạc rơi trước mặt, tớ phân vân – đợi ngớt mưa hay cứ thế mà đi? Nhưng nỗi nhớ nhà, nỗi cô đơn quen thuộc sau mỗi ca làm dài lại cứ dồn lên trong lòng. Vậy là tớ khoác vội chiếc áo mưa, nổ máy, lao vào cơn mưa như người ta lao vào một mối tình không chắc hồi đáp.
Gió tạt xiên, mưa tạt thẳng vào mặt. Mắt cay xè, kính xe mờ đục, tớ chỉ nhìn thấy lờ mờ ánh đèn xe phía trước và đôi khi là ánh chớp trắng loá trên đầu. Thành phố dường như cũng im lặng trước cơn giận của trời. Không một bóng người dừng lại, không một ánh mắt hỏi han.
Có người phóng vội lướt qua, bánh xe xé nước tạt thẳng vào người tớ. Lạnh buốt. Nhưng tớ không trách – ai mà chẳng vội về nhà.
Chặng đường hơn 10 cây số, ngày thường chỉ là vài bản nhạc, vài dòng suy nghĩ vu vơ. Vậy mà đêm qua, nó dài như một đoạn hồi ức chẳng thể tua lại. Đèn đường mất điện, con phố tối đen. Đèn xe yếu ớt như một niềm hy vọng nhỏ nhoi giữa đêm đen đặc quánh.
Về đến phòng trọ, ướt lướt thướt từ đầu đến chân, tớ tháo áo mưa, quăng vội đôi giày vào góc tường. Căn phòng tối om. Không ai chờ đợi. Không có tiếng ai cằn nhằn “về muộn thế?”. Cũng chẳng có bát mì nóng hổi hay cái ôm nhẹ từ phía sau.
Chỉ có tớ. Và mùi áo ẩm.
Và tiếng mưa vẫn gõ nhẹ trên mái tôn như một bản tình ca buồn.
Tớ mở điện thoại – không một tin nhắn. Không ai hỏi “Em về chưa?”
Cũng chẳng ai nhắn: “Trời mưa rồi, về cẩn thận nhé.”
Và thế là, tớ lại ngồi đó, lặng im, nghe tiếng mưa – để quên đi cảm giác mình vừa trải qua cả một thế giới ngoài kia, nhưng khi quay về… lại chẳng có ai chờ ở cuối con đường.