Đời vô thường, đâu ai chọn sống tầm thường!

Đêm nay, khi màn đêm buông xuống thành phố ồn ào, bên khung cửa sổ nhỏ của căn phòng trọ nhỏ, tôi lại tự hỏi mình đã sống tròn vẹn hay chưa.

Cuộc đời, đâu ai muốn sống tầm thường. Không ai tự nguyện chọn cho mình cuộc đời nhạt nhòa, vô vị như một tách trà đã nguội lâu ngày. Chúng ta, ai cũng mang trong mình những khát khao cháy bỏng, những giấc mơ rực rỡ, dù cho đôi khi chúng bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian hay bị che khuất bởi những lo toan cuộc sống.

Tôi vẫn nhớ như in đôi mắt của em trong lần đầu chúng tôi gặp nhau. Đôi mắt ấy, sâu thẳm như đại dương, chứa đựng cả một trời hoài bão. Cậu ấy nói với tôi, giữa quán cà phê nhỏ ngập tràn ánh nắng chiều: “Anh biết không, em tin rằng mỗi người sinh ra đều mang trong mình một ngôi sao riêng. Nhiệm vụ của ta là làm sao để ngôi sao ấy tỏa sáng rực rỡ nhất.”

Tôi đã cười, có chút ngượng ngùng, có chút hoài nghi. Sau bao nhiêu năm sống trong vỏ bọc an toàn, tôi đã quên mất cảm giác của những ước mơ. Tôi đã quên mất cái rung động khi nghĩ về những khả năng vô tận của tương lai. Chẳng phải vì tôi muốn sống tầm thường, mà vì tôi đã đánh mất niềm tin vào khả năng thay đổi số phận của chính mình.

Cuộc sống hiện đại cuốn chúng ta vào vòng xoáy của những guồng quay không ngừng nghỉ. Sáng thức dậy, uống vội tách cà phê, chạy đua với thời gian để không muộn giờ làm. Tối về, mệt mỏi ngả lưng trên chiếc giường quen thuộc, lướt qua những dòng tin tức, những hình ảnh cuộc sống hào nhoáng của người khác trên mạng xã hội. Rồi ta tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của mình lại tầm thường đến vậy?”

Nhưng sự thật là, không ai sinh ra để sống tầm thường. Chỉ là, trên hành trình tìm kiếm ánh sáng của riêng mình, ta gặp phải quá nhiều rào cản, quá nhiều nỗi sợ khiến bước chân ta chùn lại.

Nỗi sợ lớn nhất có lẽ là sợ thất bại. Như con thuyền không dám rời bến vì sợ sóng to gió lớn, ta không dám bước ra khỏi vùng an toàn vì sợ những điều chưa biết, sợ đối mặt với thất bại và tổn thương. Thế nhưng, như anh vẫn thường nói: “Thất bại không phải là ngã xuống, mà là không dám đứng dậy và thử lại.”

Lần đầu tiên tôi dám thử, là khi viết những dòng tâm sự trên blog cá nhân. Đó không phải là việc gì to tát, nhưng với tôi, người đã quá lâu không dám bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ của mình, đó là một bước tiến lớn. Tôi vẫn nhớ cảm giác tim đập thình thịch khi nhấn nút “Đăng”, nỗi lo âu khi nghĩ đến việc ai đó sẽ đọc được những dòng chữ ấy, sẽ phán xét hay chỉ trích.

Nhưng rồi những bình luận đầu tiên xuất hiện. Những lời động viên, chia sẻ, đồng cảm. Tôi nhận ra rằng, trong thế giới này, ta không cô đơn như mình tưởng. Có những tâm hồn đang khát khao kết nối, đang tìm kiếm tiếng vọng từ những tâm hồn khác.

Giống như những giọt nước nhỏ hình thành nên đại dương, những bước đi nhỏ mỗi ngày sẽ dần dần tạo nên những thay đổi lớn lao. Không ai có thể thay đổi cuộc đời mình chỉ sau một đêm, nhưng mỗi ngày cố gắng một chút, ta sẽ dần tìm thấy con đường để vượt lên trên sự tầm thường.

Em nói với tôi, trong một buổi chiều mưa phùn: “Cuộc sống phi thường không phải là về những thành tựu vang dội, mà là về việc sống trọn vẹn với khát vọng của mình. Là khi ta dám đối diện với nỗi sợ, dám bước ra khỏi vùng an toàn, dám theo đuổi những điều ta thực sự khao khát.”

Và tôi đã hiểu. Hiểu rằng sự tầm thường không nằm ở công việc ta làm, không nằm ở vị trí xã hội hay tài sản ta có, mà nằm ở cách ta nhìn nhận cuộc sống, cách ta đối diện với những thử thách và khó khăn.

Người ta nói, trong cuộc đời mỗi người đều có ít nhất một khoảnh khắc để tỏa sáng. Nhưng sự thật là, ta có thể tỏa sáng mỗi ngày, trong từng hành động nhỏ, từng quyết định nhỏ. Khi ta chọn sống trọn vẹn thay vì sống qua ngày, khi ta chọn làm điều đúng đắn thay vì điều dễ dàng, khi ta chọn theo đuổi đam mê thay vì chấp nhận sự an nhàn – đó là lúc ta đã vượt lên trên sự tầm thường.

Có những đêm tôi vẫn thức trắng, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn, tự hỏi liệu mình có đang đi đúng hướng. Nhưng rồi, khi bình minh ló dạng, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua khe cửa, tôi lại tìm thấy niềm tin và sức mạnh để tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Bởi vì, cuộc đời đâu ai chọn sống tầm thường.

Trong tim mỗi người đều có một ngọn lửa. Có thể nó đang cháy rực rỡ, có thể nó chỉ còn là tro tàn âm ỉ. Nhưng chỉ cần một làn gió nhẹ, một tia sáng nhỏ, nó sẽ lại bùng cháy và soi sáng con đường ta đi.

Như em vẫn thường nói: “Chúng mình hãy sống như thể mỗi ngày là ngày cuối cùng, nhưng hãy mơ ước như thể mình sẽ sống mãi.”

Và đó chính là bí quyết để vượt lên trên sự tầm thường – sống trọn vẹn với hiện tại, nhưng không ngừng ước mơ và phấn đấu cho tương lai.

Có những con đường dài và khó khăn, nhưng đó thường là những con đường đáng đi nhất. Có những giấc mơ tưởng chừng như không thể với tới, nhưng chính những giấc mơ ấy mới thực sự đáng để ta theo đuổi.

Cuộc đời đâu ai chọn sống tầm thường. Trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa tiềm năng vô hạn, khả năng tỏa sáng rực rỡ. Chỉ cần ta dám ước mơ, dám hành động, và dám sống trọn vẹn với những khát khao sâu thẳm nhất của mình.

Share