Thực ra tớ nhắm mắt mãi không thể nào mà vào giấc được. Mắt lờ đờ, cơ thể không mấy dễ chịu.
Khó ngủ quá nên lại phải lôi cái laptop ra gõ mấy chữ.
Bắc Ninh 2-3 ngày nay qua cũng có mưa ấy, nhưng không đáng kể không xua tan đi được những cái nóng trưa hè. Đồng hồ bây giờ điểm 21h40 phút, cái oi bức cũng dần dịu đi khi bầu trời chuẩn bị vào buổi chiều tàn. Gió đang thổi qua gáy tớ, qua mái tóc, cảm nhận cái sự mát này khá là trọn vẹn.
Hôm ấy và hôm nay đúng chất trời xanh mây trắng nắng vàng. Tớ say nắng hay là say cậu đây. Cậu có thích một chàng trai nhẹ nhàng, dịu dàng, dễ nắm bắt và dễ chịu như tớ không. Tớ không ăn to nói lớn như các doanh nhân, cũng không có dung mạo tổng tài như ngôi sao trên phim truyền hình Hàn Quốc.
Nhớ không, ngày này năm ấy, tớ và cậu vẫn ngồi ôn bài cùng nhau mà. Có mệt lắm không, cậu có thể ghé đôi vai này như mọi khi, không sao cả, tớ không có ngại và cũng đâu có sợ ánh mắt của ai đó đâu.
Mấy cái công thức sin cos tan này nhức đầu quá à. Cậu có thấy thế không. Nghỉ ngơi thư giãn xíu nào. Hoặc cứ ngồi ở ghế này, phóng tầm mắt xuyên qua cửa sổ, xuyên qua tán cây bàng cây phượng ngoài kia. Nhìn lên bầu trời kia kìa, dễ chịu làm sao.
Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ, chơi không học bán rẻ tương lai.
Nghe cái văn này nước đôi ghê cơ. Không sao hết, tớ có thể chọn được cả hai mà. Vừa học vừa chơi cho nó cân bằng. Từng có một tuổi trẻ ngông cuồng, lạc quan đến thế ấy. Nói đúng hơn, lúc đấy tớ cũng ảo tưởng sức mạnh ghê gớm. Con trai mà, tớ cũng thích thể hiện lắm chứ. Quan trọng là tớ có chút tự tin và cậu cũng có lý do để tự hào khi ngồi với tớ. Đôi bạn cùng vui.
Vui thì cũng vui nhiều, nhưng cũng man mác buồn vì ngày này tháng sau là chính thức chia tay trường, tạm biệt lớp, chính thức ra khỏi cánh cổng với khí thế em đây sắp 18+ đó. Còn giấu nhau chuyện gì, có gì cần nói, cần tâm sự sầu riêng thì tranh thủ đi. Giờ này thì không còn tâm trí học hành nữa rồi. Giờ mở miệng ra là liên hoan thì ăn cái gì, chơi cái gì, đi hát ở đâu. Hay lo xa tý nữa, là đăng ký học ngành gì cho nó hót hót bây giờ nhỉ, hay vô thẳng khu công nghiệp là công nhân cho rồi, có điều kiện tý nữa thì du học, lên học Đại học các kiểu con đà điểu đi.
Tháng cuối của đợt ôn thi này, mấy cái tam giác, cân tam giác đều, tích phân tích chéo, tọa độ Oxyz gì gì ấy, không còn quá quan trọng nữa rồi. Chỉ có cái thời khắc sắp chia xa mới đang lấp đầy cái tâm trí này đây. Tưởng tượng đủ điều, cảnh chơi đùa, cảnh bắt tay chúc nhau ngày mai kia chân cứng đá mềm, thi đỗ Đại học nhá, ôm nhau khóc lóc hứa hẹn nhớ đi họp lớp đầy đủ,…
Cái lúc này ấy mà, tâm trạng suy dã man. Bắt đầu nghe nhiều hơn các ca khúc buồn vui như là: Xe đạp – Thùy Chi, Ngày ấy bạn và tôi – Lynk Lee, Giấc mơ thần tiên – Miu Lê,…Hồi này mê giọng chị Thùy Chi lắm. Dùng xe đạp để đến trường, nhạc mở cũng phải bài “Xe đạp” mới chịu cơ. Những khúc nhạc này tô điểm thêm cho một thanh xuân vô cùng tươi đẹp, một khoảng trời thanh xuân không còn được ngắm nhìn trong hiện tại.
Một, hai, ba, năm,… cậu có đánh rơi nhịp nào không? Tớ thì đánh rơi nhiều lắm. Vẫn còn kỷ niệm, vẫn có niềm vui nỗi buồn năm ấy, tớ mỗi lúc góm gém lại một chút. Đưa mấy con chữ lên màn hình. Mà hình như tớ còn cười nhiều hơn cậu thì phải. Cậu có thấy thế không? Nếu cậu còn nhớ nụ cười này, thì cậu quá là may mắn đó. Lúc ấy tớ rất hồn nhiên, rất dịu và rất đơn thuần.
Giờ đây, nụ cười của tớ bị thương mại hóa nhiều rồi. Tớ không còn tự nhiên như trước nữa . Đừng quá bất ngờ, và đừng thất vọng nhé. Tớ vẫn đi tìm và tìm lại người con gái năm ấy đấy. Có phải một thế lực nào đó đã đưa cô gái ấy ra khỏi Trái Đất. Và tớ sẽ ném câu thích cậu vào trong không trung. Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi.
Gió cuốn, mây trôi, ánh chiều tàn, hoàng hôn sắp buông xuống rồi. Tớ ngồi viết suốt 1 giờ đồng hồ. Lâu lắm rồi mới có được một quá trình hồi tưởng sâu như vậy. Lúc đầu mắt khó chịu vì trưa không ngủ được. Còn tớ bây giờ, tớ đang viết ra cảm xúc. Viết cho năm tháng tuổi 19 bẻ gãy sừng trâu ấy. Viết cho một thời không thể quay lại nữa.
Ngày xưa đó mãi mãi bay xa, xa rời ta về nơi chốn ấy…
Giờ lại chỉ còn tớ và những kỷ niệm. Tạm biệt các bạn. Tạm biệt cậu. Nếu nhớ nhau hãy đưa tay ra, chạm vào cơn gió hạ đang thổi ngang qua này nhé.
Cảm ơn bạn, người độc giả đáng mến đang đọc những dòng này. Đừng đánh mất chính mình nhé. Thương, thương và yêu lắm!